唐诗三百首拼音如下:
1、春晓【孟浩然】
chūn mián bù jué xiǎo,春眠不觉晓 ,
chù chù wén tí niǎo,处 处 闻 啼 鸟 。
yè lái fēng yǔ shēng,夜 来 风 雨 声 ,
huā luò zhī duō shǎo,花 落 知 多 少 。
2、 回乡偶书【贺知章】
shào xiǎo lí jiā lǎo dà huí,少小离家老大回 ,
xiāng yīn wú gǎi bìn máo shuāi,乡音无改鬓毛衰 。
ér tóng xiāng jiàn bù xiāng shí,儿童相见不相识 ,
xiào wèn kè cóng hé chù lái,笑问客从何处来 。
3、静夜思【李白】
chuáng qián míng yuè guāng,床前明月光 ,
yí shì dì shàng shuāng,疑是地上霜 。
jǔ tóu wàng míng yuè,举头望明月,
dī tóu sī gù xiāng,低头思故乡。
唐诗三百首拼音如下:
1、春晓【孟闭则浩然】
chūn mián bù jué xiǎo,春眠不觉晓 ,
chù chù wén tí niǎo,处 处 闻 啼 鸟 。
yè lái fēng yǔ shēng,夜 来 风 雨 声 ,
huā luò zhī duō shǎo,花 落 知 多 少 。
2、 回乡偶书【贺知章】
shào xiǎo lí jiā lǎo dà huí,少小离家老大回 ,
xiāng yīn wú gǎi bìn máo shuāi,乡音无改鬓毛衰 。汪凳
ér tóng xiāng jiàn bù xiāng shí,儿童相见不相识 ,
xiào wèn kè cóng hé chù lái,笑问客从何处来 。
3、静夜思【李白】
chuáng qián míng yuè guāng,床前明月光 ,
yí shì dì shàng shuāng,疑是地上霜 。
jǔ tóu wàng míng yuè,举头望明月,
dī tóu sī gù xiāng,低头思故乡困态旅。
唐诗三百首(全带拼音)如下:
1、《绝句》唐-杜甫。
chí rì jiāng shān lì,chūn fēng huā cǎo xiāng。
迟日江山丽,春风花草香。
ní róng fēi yàn zǐ,shā nuǎn shuì yuān yāng。
泥融飞燕子,沙暖睡鸳鸯。
2、《鹿柴》唐-王维。
kōnɡ shān bú jiàn rén,dàn wén rén yǔ xiǎnɡ。
空山不见人,但闻人语响。
fǎn yǐng rù shēn lín,fù zhào qīnɡ tái shànɡ。
返景入深林,复照青苔上。
3、《画》唐-王维。
yuǎn kàn shān yǒu se,jìn tīnɡ shuǐ wú shēnɡ。
远看山有色,近听水无声。
chūn qù huā hái zài,rãn lái niǎo bù jīnɡ。
春去花还在,人来鸟不惊。
4、《春晓》唐-孟浩然。
chūn mián bù jué xiǎo,chù chù wén tí niǎo。
春眠不觉晓,处处闻啼鸟。
yè lái fēng yǔ shēng,huā luò zhī duō shǎo。
夜来风雨声,花落知多少。
5、《草》唐-白居易。
lí lí yuán shàng cǎo ,yī suì yī kū róng 。
离离原上草,一岁一枯荣。
yě huǒ shāo bú jìn ,chūn fēng chuī yòu shēng 。
野火烧不尽,春风吹又生。
《chū sài》 zuò zhě:wánɡ chānɡ línɡ
《出塞》 作者:王昌龄
qín shí mínɡ yuè hàn shí ɡuān,
秦时明月汉时关,
wàn lǐ chánɡ zhēnɡ rén wèi huán。
万掘档运里长征人未还。
dàn shǐ lónɡ chénɡ fēi jiàng zài
但使龙城飞将在,
bù jiào hú mǎ dù yīn shān。
不教胡马渡阴山。
译文:依旧是秦时的明月汉时的边关,征战长久延续万里征夫不回还。倘若龙城的飞将李广而今健在,绝不许匈奴南下牧马度过阴山。
扩展资料:
《出塞》创作背景:
全诗雄浑豁达,气势流畅,一气呵成。诗人以雄劲的笔触,对当时的边塞战争生活作了高度的艺术概括,把写景、叙事、抒情与议论紧密结合,在诗里判梁熔铸了丰富复杂的思想感情,使诗的意境雄浑深远,既激动人心,又耐人寻味。
对《出塞》的评价历来很高。明代诗人李攀龙甚至推奖它是唐人七绝的压卷之作,杨慎编选蠢闹唐人绝句,也列它为第一。
唐诗三百首小学生必背80首带拼音橡稿如下:
1、《绝句》唐-杜甫。
chí rì jiāng shān lì,chūn fēng huā cǎo xiāng。
迟日前烂江山丽,春风花草香。
ní róng fēi yàn zǐ,shā nuǎn shuì yuān yāng。
泥融飞燕子,沙暖睡鸳鸯。
2、《鹿柴》唐-王维。
kōnɡ shān bú jiàn rén,dàn wén rén yǔ xiǎnɡ。
空山不见人,但闻人语响。
fǎn yǐng rù shēn lín,fù zhào qīnɡ tái shànɡ。
返景入深林,复照青苔上。
3、《画》唐-王维。
yuǎn kàn shān yǒu se,jìn tīnɡ shuǐ wú shēnɡ。
远看山有色,近听水无声。
chūn qù huā hái zài,rãn lái niǎo bù jīnɡ。
春去花还在,人来慧如漏鸟不惊。
4、《春晓》唐-孟浩然。
chūn mián bù jué xiǎo,chù chù wén tí niǎo。
春眠不觉晓,处处闻啼鸟。
yè lái fēng yǔ shēng,huā luò zhī duō shǎo。
夜来风雨声,花落知多少。
5、《草》唐-白居易。
lí lí yuán shàng cǎo ,yī suì yī kū róng 。
离离原上草,一岁一枯荣。
yě huǒ shāo bú jìn ,chūn fēng chuī yòu shēng 。
野火烧不尽,春风吹又生。